Thứ Tư, 14 tháng 5, 2008

Viết như chưa từng biết viết

Tôi đọc được entry nói về ảo và thực, về online và đời thường từ nguyenlien 360. Biết nói như thế nào đây ? Hay tôi sẽ nói về chính tôi, về hiện tại của tôi , là hai mặt của ảo và thật ?


Hiện tại à! là gì nhỉ? phải chăng là mưa rả ríc cả đêm, phải chăng là sự trằn trọc cả đêm, nổi nhớ xen lẫn hờn ghen, lòng cao thượng xen lẫn vị tha và cả sự ích kỷ, phải chăng là ràng buộc và trách nhiệm, buông xuôi và bất chấp... hiện tại chắc chắn phải là vậy rồi! và còn nữa, hiện tại là tôi đang ngồi quán cafe nơi con đường được xem là khu chợ của computer, bụng đói meo. Mưa ngòai trời vẫn thỉnh thỏang rơi vào mắt để tôi biết được rằng tim tôi đang khóc.


Tôi viết như chưa từng biết viết? viết không để cho ai nhưng cũng có thể viết cho nhiều người, cũng có thể chỉ là một người nào đấy! Vậy phải chăng tôi đang tồn tại giữa ảo và thật? giữa cafe và khói thuốc ? rõ ràng cả 2 đang tồn tại, cái nào sẽ mất đi? cái nào sẽ còn lại? tôi điên thật rồi!


Ảo là tôi đang nhớ đến em, nhớ một nổi nhớ của sự thân thuộc, nổi nhớ của sự trinh nguyên da diết. Tôi lại có một thói quen mới, thói quen được nghe em nói! và dĩ nhiên bằng kí tự ảo thôi.


Tôi biết mình sợ điều gì! tôi sợ nổi nhớ ảo giác, sợ hiện tại vì cả hai nơi đó không tồn tại em tôi.

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Ảo sẽ trở thành thực và thật có thể thành ảo, tùy vào bản thân mỗi người có đủ can đảm để làm điều này hay không. Cái ảo vẫn có giá trị riêng của nó. Đôi khi chúng ta cần cái ảo để dựa vào, để bám víu. Và khi quá phụ thuộc vào cái ảo ấy thì cái ảo trở thành cái thực. Còn cái thật khi bị chối bỏ vì quá đau đớn, vì quá hèn yếu thì sẽ biến thành cái ảo. Thực và ảo, ảo và thực sẽ lẫn lộn như chính mình đang nhầm lẫn về cảm xúc và giá trị của bản thân. Đau vì sự mất mát, vì bất lực nhìn cái yêu quý nhất đời vuột khỏi tầm tay. Nhưng có một nỗi đau lớn hơn, đau vì không nhận ra chính mình, vì đã không sống thật với chính mình lâu đến nỗi quên mất mình là ai.