Thứ Bảy, 3 tháng 5, 2008

Vô Thường

" Tôi buồn từ thửa hồng hoang
buồn khi nhân thế chưa mang niềm buồn"

Vạn vật trên đời đều bất biến, theo thời gian mọi cái đều thay đồi, thời gian hủy diệt đi tất cả. con người cũng không tránh khỏi qui luật ấy, vậy sao con người luôn đau khổ vì điều đó?

có một câu chuyện kể rằng, ngày xưa, có một người phụ nữ bị mất đi đứa con thân yêu nhất của mình, sự mất mát to lớn ấy làm cho người phụ nữ đau khổ tột bậc, chị ta đi tìm Phật để xin một phép màu cho đứa con thân yêu sống lại. khi gặp được đức phật chị ta nói:

Thưa đức phật, ngài có thể cho con một phép màu để con của con được sống lại chăng?

Phật cười nói rằng: ta sẽ cho con một phép màu, con hãy đi xin 10 hạt cải của 10 gia đình khác nhau nhưng những gia đình đó phải chưa từng có người chết, chưa từng bị mất mát người thân, 10 hạt cải đó sẽ là liều thuốc giúp con con sống lại.

Người phụ nữ vui mừng cúi đầu lạy tạ và bắt đầu đi tìm 10 hạt cải, ai ai cũng muốn giúp chị nhưng dù di cả năm trời vẫn chị vẫn không tìm được 1 hạt cải của gia đình không có sự mất mát người thân. Và đến lúc này, chị nhận ra được rằng sự đau khổ mà chị mang là cái thường hằng của cuộc sống, của con người.

1 nhận xét:

LanLinh nói...

bai nao cung co y nghia triet li ,muon cop py ma tg giu doc quyen ghe qua !