Thứ Ba, 8 tháng 7, 2008

Tản văn

Sài gòn lại đắm mình trong những cơn mưa đầu mùa dữ dội. Mọi người trên đường dường như hối hả hơn, ai cũng muốn trốn chạy thật nhanh về ngôi nhà ấm áp của mình, tôi cũng vậy.

Như một định mệnh, chưa khi nào tôi có thể thóat khỏi một cơn mưa cho dù nhận biết rất rõ từng hơi thở ướt đẩm bao quanh mình. Trắng xóa cả chiều buồn, vạt áo mưa nhỏ nhoi chẳng thể nào chở che để chúng ta khỏi chạm vào nỗi đau mà thượng đế lúc buồn lại vẩy xuống nhân gian.

Tôi lại thét lên giữa màn mưa trắng tóat ấy nhưng câu chửi thề tục tĩu của đời thường, thét lên những lời nguyền rủa mà không hề e dè tâm linh vấy bẩn. Sao chẳng bao giờ mưa chịu rơi thẳng từ trên xuống mà lại cứ phải nhờ gió phủ bốn bề? sao lại phải nhờ gió đẩy nỗi đau ngập tràn nhân thế?

Sài gòn lại có một chiều mưa như cuộc đời mỗi con người vốn thế. Mây đen vẫn không ngừng kéo đến, mưa vẫn cứ rơi hòai nỗi nhớ. Đau nhói cả thời gian.

Không có nhận xét nào: